Thầy Phùng dáng người đậm, chất văn chương từ thầy hình như không thể thấm nhanh vào lũ học trò lơ đễnh chúng tôi qua bài vở trong giờ giảng mà chính con người hiền lành của thầy, đã tự nhiên chuyển trao cho bạn bè trong lớp tôi rất nhiều.
Thế nên bây giờ, trong đồng vọng âm vang nơi xa lắng, nơi từng rất quen trong ánh mắt, trong con tim anh một lời mời hữu thanh nhưng anh sẽ phải cố gắng quên hết mọi thứ về nơi ấy. Quên luôn cả một người và những lời hứa, dù biết không có kết quả tốt đẹp nào cho một lời hứa vu vơ...
Không phải kiến càng, không phải kiến kệ/
không phải kiến nghệ mà là kiếng gương/
Tôi đem lòng thương cho đôi kiếng nọ/
tuy thì nó nhỏ giá trị nó to...
Năm 2 đại học, Tony mở mục tuyển dụng trên báo ra coi người ta yêu cầu cái gì để mình rèn luyện cho đúng, hòng ra trường xin được việc làm tốt. Thấy các công ty lớn đều ghi ứng viên có ít nhất “HAI NĂM KINH NGHIỆM”!
Khi người ta bảo bạn rằng trên thế gian không có tình yêu trọn đời, rằng mọi thứ đều thay đổi, rằng không có người suốt đời chỉ yêu một phụ nữ và những cặp đôi hạnh phúc mà văn chương từng ca ngợi, hãy đừng tin. Hãy khẳng định nguyên tắc của mình: “Tôi thì khác”.
Không chỉ riêng mình tôi, tất cả công nhân làm chung nơi công trường này, ngay tầng 3 này, đều mong mỏi trong trạng thái mệt nhoài đến thờ thẫn là mau mau đến 5h chiều…
Ngày đó quê tôi chim én bay ngộp trời. Từng đàn chao lượn trên mặt biển, trên những cành dương trơ trụi lá. Cái nắng khó chịu, cái gió biển mặn cùng với sức người tàn phá đã làm đàn én kia xơ xác theo thời gian.
Thật ra chị tên Phà Ca, Lê Thị Phà Ca. Hồi đó cha chị rất ghiền “Người vợ không bao giờ cưới”. Ngày mẹ chị sinh, biết chị là con gái, ông mừng húm. Không chút đắn đo, ông chạy ù ra xã đăng ký ngay khai sanh cho chị với cái tên của cô sơn nữ dễ thương trong tuồng cải lương ruột của ông.
Em quay lại nhìn anh. Anh cười méo xệch. Em mím chặt môi, bước lên xuồng, thuần thục như một người dân địa phương, không cần bàn tay anh để vịn như những ngày đầu. Gió trên sông thổi mạnh. Những con sóng nối đuôi nhau như thể chạy trốn nỗi buồn. Nỗi buồn chiều nay rất lạ!
Đôi mắt tò mò và thèm khát ấy không một lời giải đáp, cũng mãi chỉ là một điều bí mật nơi em, nơi mà chỉ có thể trong giấc ngủ mệt mỏi sau một ngày dài đi và đi, những giấc mơ về những - điều – không - thể mới thật sự được đền đáp.
Anh sẽ về Châu Thành trong Lễ hội làm chay/ Rằm tháng giêng đang rập rờn trước ngõ/ Góc đình Tân Xuân em có còn đứng đợi/ Mắt nheo cười lấp lánh một trời vui/
Nhấp một hớp trà vừa nong nóng vừa đăng đắng vừa chát chát từ một loại trà rẻ tiền nhất mà cửa hàng tạp hóa ở đầu con hẻm gần nhà trọ có thể bán cho tôi.
Ta về thăm người trong một chiều nhá nhem tối. Ta chẳng dám nhìn rõ mặt người cũng như trốn tránh cái nhìn hiền diệu của người dành cho ta, dù cho đó là cái nhìn bao dung và đầy tha thứ, ta vẫn chẳng có dũng khí để đón nhận.
Ảnh: Nhất Chi Mai