DANH MỤC

Giấc mơ màu hồng

Lượt xem: 1716 -

Em đã qua con đường này biết bao nhiêu lần rồi, thế nên chẳng lạ gì khi em có thể biết rành chỗ này đến thế. Từ những tòa nhà cao mỏi cổ đến những quán nước lè tè tạm bợ bên đường; từ ngã tư có cây gòn già trơ những trái khô đến khúc quanh này có những bức tường dài làm em không thấy được gì bên trong. Tất cả đều quá quen trên mỗi nẻo đường em đến.

Thế nhưng có một ngôi nhà to cao có cánh cổng vẽ nhiều chú bồ câu trắng và những dòng chữ cùng với những người bạn bằng tuổi em ở bên trong là điều mà em hoàn toàn xa lạ so với những dấu chân quen.

Đó là một ngôi trường tiểu học quốc tế trong một khu đô thị sang trọng. Những mái nhà sáng tươi nằm ngay ngắn trong khuôn viên trường, những cây phượng với những tán xanh xòe rộng nhô ra khỏi bức từng bảo vệ kiên cố kia. Trên cành cây là những chú bồ câu vui tươi chuyền cành, quấn quít bên nhau vui vẻ. Rồi ở chính giữa khuôn viên tươi đẹp ấy có hai lá cờ bay phấp phơ trong gió trưa: một lá cờ có đỏ thẳm có hình ngôi sao, em chắc rằng đó là cờ của nước mình vì bà ngoại đã nói cho em biết, còn lá cờ kia lạ quá, em không biết. Đó là tất cả những gì mà em đã nhìn thấy được qua bức tường kia từ tấm thân bé mỏng này. Và đó là những gì mà em thu được vào mắt- một ánh mắt khát khao- khi mỗi lần qua đây, là mỗi lần ngoái lại. Nhìn- không nói- và bước đi. Qua nơi đây em còn thấy được những người bạn hình như cũng trạc cỡ tuổi em thôi, thế nhưng họ được bước vào đây cũng như bước ra một cách tự do, hồn nhiên và vô lo. Em thấy họ mặc những bộ quần áo rất giống nhau, tinh tươm và sạch sẽ. Họ thoải mái bước lên những chiếc xe bốn bánh hay những chiếc xe máy đắt tiền, và hiếm khi họ đi một mình, những người thân đó ắt hẳn là ba mẹ của những cô cậu bé đó, người ta nâng niu, dỗ dành và trao những nụ hôn yêu thương hạnh phúc cho nhau. Thậm chí các bạn ấy còn nhiều lần khóc la khi nằng nặc đòi ba mẹ dắt vào lớp. Em chưa một lần cảm nhận được điều ấy và em biết mình không thể có được. Chỉ có thể lẳng lặng- đi- nhìn- và nghe.

Đôi mắt tò mò và thèm khát ấy không một lời giải đáp, cũng mãi chỉ là một điều bí mật nơi em, nơi mà chỉ có thể trong giấc ngủ mệt mỏi sau một ngày dài đi và đi, những giấc mơ về những -  điều – không - thể mới thật sự được đền đáp.

(Ảnh minh họa: Sơn Nghĩa)

Em chẳng thể khoát lên mình những bộ đồng phục xinh tươi kia, phía bên trái tim còn vẽ hình một búp măng thật to nữa. Chẳng thể được ba mẹ đưa đến trường trên những chiếc xe mà em chưa bao giờ biết tới, được ba mẹ dắt vào lớp, hôn nựng em và để em lao vào ôm và khóc òa khi em sợ lúc đứng một mình ở nơi có nhiều người như thế. Hay thậm chí chỉ cần được ba mẹ la em, chỉ một lần thôi cũng được, là rất hạnh phúc cho em quá rồi. Em chẳng thể chạy nhảy vui chơi vô tư vô lo như những bạn cùng trang lứa trong trường có những cây phượng vĩ xòe tán rộng, làm mát cả một khoảng sân. Hay được nhìn những chú chim câu đang ăn mồi, rồi vờn nhau, chuyền cành quấn quít bên nhau. Rồi những con chữ kia, những con chữ màu phấn trắng em được nhìn, được viết và được gọi tên nó trong cái miệng nhỏ lí nhí kia, mà hàng ngày chỉ có thể thuộc lòng câu:

-         Anh (chú, cô, bác, ông, bà..) ơi, mua giúp con tờ vé số ạ!

Thế nhưng đó chỉ là giấc mơ đẹp nhất trong những giấc ngủ mệt mỏi của em. Khi ánh bình minh ló diện nó vẫn mãi chỉ là một điều ước xa xỉ nhất mà em từng mơ ước. Em đành nhìn nó mỗi lần em qua đây, tại chính con đường này, sao thấy vừa quen vựa lạ với em mãi thế!

 

Tiểu Lý

CÁC TIN LIÊN QUAN