DANH MỤC

Thượng thiên - chùm thơ Tịnh Minh Tiến

Lượt xem: 1552 -

Giới thiệu sáng tác mới:

Thượng thiên

Đứng lên nhặt lấy cuộc đời đã rách nát và trái tim tan hoang như con đường sau đêm bão nổi, cảm thấy đớn đau một niềm dã thú, muốn về mẹ, hồi nguyên nhân tính, cuộn mình trong bào thai khởi thủy hồng hoang

Tôi bắt đầu cuộc hành hương đi tìm lại nữ thần bầu trời, mẹ vô cùng - thiên thanh vĩnh cửu

Tôi dắt tôi - chiếc bóng lếch thếch - ruổi với theo vệt áo chói lòa – rực bừng ánh sáng và rượt theo tháng ngày vần chuyển sấm động thiên hà

Cuộc hành hương tìm mẹ trên đời, mang theo những tặng vật xác thịt nguyện hiến dâng nữ thần thượng thiên nguyên thủy vô biên thần tích

Đứng dưới ánh mắt mẹ màu xanh ngọc bích, đến mức chói lóa và choáng ngợp, chỉ ngửi thấy hơi mẹ - cao thượng hào quang

Mẹ bao la trời đất và rộng mở, tưởng như ngã vào tấm lòng mẫu thượng cửu trùng

Nên tôi rướn thêm đôi tay trần - phàm hạ tục nguyền, chồm về phía trời xanh trượng phương vũ trụ, nghe thấy trong thời gian vẳng ra lời mẹ

Cuộc hỗn giao hồng thiên siêu phàm giới hạn, dội vào cõi ngực tôi vĩ đại,

Không thể nào nhìn thấy mẹ, chỉ vì mẹ cùng cực chân trời để chuyển dịch vô tận linh thiêng

Mẹ đã thành phồn thực con người, hiển linh trong từng hơi thở

Tôi thấy tôi có mẹ tuyệt trần!

 

(Ảnh minh họa: Christoffer Relander)

 

Hố Thẳm

Em vẫn còn đang đi trên con đường

đầy rẫy gai trinh nữ móc vào gót chân non con gái, từng chút máu rỉ vào đất mặn đắng

cảm thấy nỗi đau rõ như lời chia cách, nỗi đau nhọn và sắc như mùa đông

khi trên thân thể em mùa hè còn hiện diện và giông bão nhiệt đới còn nguyên vẹn cuồng phong

không còn anh đâu nữa, cuộc đời mù sương, chân trời soạt lỡ trước sức nước đôi mắt

tất cả nước trên đời luồn qua đôi mắt em, làm ướt sũng ước mơ con người

làm người buồn định mệnh, ngồi trên vách đá, nghiêng mình xuống thung lũng, mắt em khoan vào lõi trái đất bằng nỗi nhớ

em thấy nhớ chính mình và cái chết, em đã thấy lòng mình thả vào hố thắm, em thấy anh

đã rất nhiều ngày mộng du để bàn chân đầy những vết gai

con đường em vẫn đi trong lúc nhớ anh và nhớ em

con đường gai mắc cỡ bây giờ mòn ruỗng và xác cỏ héo rũ, những búi gai khô héo phơi phóng

tấm lòng em còn in trên đóa hoa trinh nữ hồng phớt vẹn nguyên ban mai

linh hồn em chôn cất cái chết của trinh nữ

con đường gai giữ hộ em chiếc bóng một mình

khi em đã lấp đầy những khoảng trống lõm vào đôi mắt

khi em nghiêng nhìn xuống vực thẳm của tình yêu.

- chùm thơ của: Tịnh Minh Tiến

CÁC TIN LIÊN QUAN