DANH MỤC

Mật Gió

Lượt xem: 1291 -

 

Ta về thăm người trong một chiều nhá nhem tối. Ta chẳng dám nhìn rõ mặt người cũng như trốn tránh cái nhìn hiền diệu của người dành cho ta, dù cho đó là cái nhìn bao dung và đầy tha thứ, ta vẫn chẳng có dũng khí để đón nhận. Vì thế mà ta chọn buổi chiều tà. Có người nói kẻ thật sự thất bại là kẻ không dám nhìn vào sự thật, cho dù sự thật đó thật đáng cay. Biết chẳng thể biện hộ cho mình nên đành giấu mặt sau màn nhung đồng hành cùng nỗi day lòng, để tìm đến nơi tận cùng của kí ức khó phai.

Ảnh: Nhất Chi Mai

Mà ta dại khờ thật, khi không biết nâng niu, quý trọng những điều ta đang có. Để đến khi mất tuột khỏi tay rồi ta mới hấp hối gọi tên. Đôi tay ta có dài như mụ phù thủy trong bộ phim hoạt hình nọ và có làm đủ trò phép thuật thì vẫn mãi chỉ là một nỗi ân hận muộn màng khi quá khứ không thể nào quay lại. Ta nhớ Đức Phật có nói rằng xa người mình thương là một trong những nỗi khổ lớn nhất của con người. Cuộc đời luôn công bằng, đã có hợp ắt phải tan, thì chẳng phải là diễm phúc cho ta đó sao. Cái diễm phúc trong cuộc đời này được gặp em, nhìn em, yêu em với cả tâm hồn của một kẻ tình sy!

Chính nơi này đã cho ta gặp em, cơn gió thổi lòng ta khỏi ray rức cả tháng hè oi ả. Những chiều hanh hoang vu cùng em đứng dưới hàng phượng vi vu trong gió nồng của buổi đầu hội ngộ. Những tia nắng còn sót lại len lõi qua những kẻ lá soi chiếu làm nét mặt em thêm ửng hồng. Ta thích cơn gió trên kia cứ trêu mái tóc khô hanh của em lay khẽ cũng như cơn gió trong em ru ta trong những giấc ngủ chiều nồng. Men tình cũng như men gió hòa quyện vào thành một vị mật khó tả mà ta vẫn thường qui định riêng cho mình gọi là “mật gió”. Đương nhiên chẳng ai hiểu chỉ ta và em thôi. Thế là em bảo ta thích đối nghịch với nhà thơ Đỗ Trung Quân sáng tác bài Phượng hồng “Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu…”. Riêng chuyện của ta thì có tới… hai người.

Thế mà khi con gió hè đi qua cho mùa thu thay lá, cũng là lúc cơn gió thu tranh chấp lối đi riêng. Em quá cá tính chẳng muốn nhường con đường tình yêu cho kẻ lạ mặt gió thu nọ, ta cũng chẳng thể quên những điều giản dị làm cho ta gần nhau hơn. Thế mà gió cứ thổi và em cứ đi, như những cơn gió an nhiên theo mùa thay đổi.

- Nhưng trước khi cơn gió kia thay đổi, ta cũng thay đổi vì em mất rồi…

Thứ lỗi cho ta vì không thể tìm ra cách để níu giữ cơn gió hè trong em. Đã là gió, gió cứ đến rồi đi, chẳng phải như lúc đầu em đã ái ngại khi ta đặt tên cho em là “Mật Gió” đấy thôi, em đã nói rằng gió sẽ bay đi, và anh sẽ không cưỡng lại được sức mạnh của nó. Ta nói rằng, ừ thì gió đến rồi đi, nhưng những điều tốt đẹp nhất của gió giành cho ta chắc sẽ nằm nguyên vẹn lại nơi này, nơi tim ta, nơi mà ta không dám nhìn nó và đã che dấu nó bằng một màu mờ ảo, che dấu bằng cả những tháng ngày không ta, không em và… không gió!

Nhất Chi Mai

CÁC TIN LIÊN QUAN