Kiến không cẳng
Không phải kiến càng, không phải kiến kệ
không phải kiến nghệ mà là kiếng gương (*)
Tôi đem lòng thương cho đôi kiếng nọ
tuy thì nó nhỏ giá trị nó to
không khỏi ngày nào nâng niu chiều chuộng.
Tôi thấy rất uổng là nó xa tôi
không biết tại sao vì nó không cẳng!
Ca-me-ra đặt sẵn hình nó thu vào
Không biết kẻ nào ôm một đứa nhỏ
hình dáng phong phú chứa đầy lòng tham
Đó là một hôm - ngày tết Dương lịch
nhà hàng za-beth (Elizabeth) xe cộ rộn ràng
tôi để trên bàn là nó biến mất...
(*)Chú thích: con kiến và cái mắt kiếng
(ảnh minh họa: Nghĩa Sơn)
Dòng chảy
Tuổi ba mươi nhiều mơ lắm mộng
Tuổi bốn mươi tột đỉnh con người
Tuổi năm mươi từ từ giảm xuống
Tuổi sáu mươi là mối đang chờ
Tuổi bảy mười người đi kẻ ở
Tuổi tám mươi hơi thở cuối cùng
Tuổi chín mươi như đứa khùng đứa dại
Tuổi một trăm còn lại mấy người./.
Chùm thơ của Phạm Chung