DANH MỤC

Tình xa - Tình nhớ - Tình sầu

Lượt xem: 3874 -

Thỉnh thoảng tôi ngồi một mình, thỉnh thoảng đi chầm chậm trên đường, hay hát khe khẽ một giai điệu nào bất chợt vang lên trong đầu.

Thỉnh thoảng đi nghe nhạc, có khi chỉ đi đơn độc một mình, nghe một mình và ra về một mình. Âm nhạc đôi khi không cần bạn đồng hành.

Thình thoảng có những đêm không ngủ được. Đẩy cửa sổ nhìn lên trời. Trời hôm nay cũng không có sao trời, không có trăng. Tôi tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ bên chiếc laptop. Mắt nhìn vào Facebook Messenger. Đêm nay những người bạn thức khuya nhất với tôi chắc cũng đã ngủ ngon. Tôi ngồi một mình lặng lẽ. Đã quá quen với cảm giác này: Cảm giác trống rỗng. Tình cảm của con người có lẽ đi theo chiều hướng: yêu thương – giận hờn – buồn bã – trống rỗng. Trống rỗng với tôi giờ là một cảm giác nhẹ nhàng, êm ái, gần như là hư vô.

Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn (ảnh sưu tầm trên internet)

Khi ấy lấp đầy sự trống rỗng trong lòng tôi chỉ có thể là âm nhạc. Và giữa muôn vàn giai điệu, những ca từ của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn hay trở đi trở lại như những ám ảnh mơ hồ mà sâu sắc.

“Tình xa”, “Tình nhớ”, “Tình sầu” là bộ ba ca khúc trác tuyệt của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, là lời hát về tình hay nhất trong vô vàn những ca khúc để đời của ông.

Nhiều lần khi nghe một giọng hát cất lên:

Đôi khi trên mái tình ta nghe những giọt mưa
Tình réo tình âm thầm. Sầu réo sầu bên bờ vực sâu

tôi đã thấy nước mắt rớm hàng mi. Cuộc tình âm thầm nào mà không đau khổ. Cuộc tình âm thầm nào mà đường đi không thăm thẳm sâu hút như bờ vực ngay dưới chân mình. Thành phố đông người cũng hóa chốn hoang vu. Cuộc tình một lần qua đi luôn để lại những đổ nát hoang tàn trong tâm tưởng. Tình có thể chỉ một lần, còn sầu thì vạn cổ.

Cuộc tình nào rồi cũng sẽ qua, chỉ còn những xanh rêu đời mình ở lại. Màu rêu xanh ấy phải chăng là màu của vĩnh cửu, như một câu thơ nổi tiếng của nhà thơ Pháp Pierre Emmanuel: "Pourquoi verte, l'éternité?" (Tại sao vĩnh cửu xanh màu lá cây?). Cuộc đời con người thì không vĩnh cửu, sao cứ đòi hỏi tình yêu phải vĩnh hằng? Chúng ta chỉ có một cuộc đời ngắn ngủi để sống. Nhưng cuộc đời vẫn đủ dài để kịp có những lần yêu và chia tay.

Nhưng đã qua không có nghĩa là đã quên. Cuộc tình đi qua không có nghĩa là con tim khép lại. Những hư hao dù còn hằn ở nét môi cười, khóe mắt buồn, nhưng thẳm sâu đâu đó, vẫn là nỗi nhớ tình yêu, vẫn là bóng dáng quanh đây.

Tình ngỡ đã phôi pha, nhưng tình vẫn còn đầy.
Người ngỡ đã đi xa, nhưng người vẫn quanh đây.
Những bước chân mềm mại, đã đi vào đời người,
Như từng viên đá cuội rớt vào lòng biển khơi...

Người ta có thể mất tình yêu, song người ta không lãng quên tình yêu. Những người tình chỉ đi ngang qua mà không dừng ở đời nhau, còn lại gì cho nhau, hay chỉ còn nỗi nhớ? Để một ngày ngỡ ngàng nhận thấy, chưa bao giờ rời bỏ được tình yêu, cho dù:

Khi cơn đau chưa dài thì tình như chút nắng,
Khi cơn đau lên đầy thì tình đã mênh mông.

Không có lời nào lý giải cho tình yêu, không có lý do nào biện minh cho con tim. Không có lời giải thích vì sao chúng ta yêu nhau. Chỉ mong manh mà cay đắng, nửa vui mà nửa buồn nhận thấy rằng:

Tình yêu như trái phá con tim mù loà.
Một mai thức dậy, chợt hồn như ngất ngây,
chợt buồn trong mắt nai
rồi tình vui trong mắt, rồi tình mềm trong tay
Tình yêu như vết cháy trên da thịt người
Tình xa như trời, tình gần như khói mây,
tình trầm như bóng cây,
tình reo vui như nắng, tình buồn làm cơn say

Thôi thì đành tự nhủ:

Tình cho nhau môi ấm, một lần là trăm năm...

Bởi vì trong cuộc đời này, điều quan trọng không phải là yêu nhau bao lâu, mà là đã ở bên nhau thế nào, để tình yêu ấy một đời khó phai, như những lời ru tình bật thốt lên từ ba bài hát “Tình xa”, “Tình nhớ”, “Tình sầu” của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.

Theo Hà Thanh Vân

CÁC TIN LIÊN QUAN