DANH MỤC

Ngày mới nắng lên

Lượt xem: 1772 -

Ta tiếc cho em trong cuộc đời làm người. Ta xót xa thay em là một cánh hoa rơi. Người đời vô tình giẫm nát thân em. Người đời vô tình giày xéo thân em. Người đời vô tình giết chết đời em*…
                                                                                   ***
– Sao kỳ vậy cưng? Không “làm ăn” gì được cũng mất tiền đó nhen!
Ả cười khanh khách, bàn tay mải “chơi trò nhào bột” với khúc thịt mềm nhũn nơi hạ bộ hắn.
Một chuỗi ngượng ngập tràn ồ ạt vào người, mặt hắn nóng ran. May mà bóng đêm đã che lấp nó. Không thì không biết nhìn cái bộ dạng của hắn lúc này, những tiếng khanh khách ấy còn vang mãi đến bao giờ? Sao mà hắn ghét chúng quá. Nghe có vẻ hư hỏng và dâm đãng làm sao!

Hắn gạt bàn tay đang làm việc chăm chỉ đó ra, trần truồng bước qua tấm thân trần chảy xệ của ả, đặt mình xuống chiếc bàn học đối diện chỗ hắn vừa nằm. Hắn nghiêng người, chụp điếu thuốc trên tay ả, hút trong im lặng.
– Lần đầu của cưng hả? Cưng còn trinh hả?
Hắn vẫn hút thuốc, làm bộ như bỏ ngoài tai những câu hỏi lạ lẫm và mắc cười đó. Nhưng một tràng cười lại rộ lên âm thầm trong đầu hắn. Còn trinh? Con trai mà cũng có trinh? Trước ả, hắn chưa nghe ai nói vậy bao giờ. Mà nếu con trai cũng có trinh như lời ả nói thì chắc hắn cũng đã mất lâu rồi.

                                                                                   ***
Một đêm cuối tháng 7. Cơn bão số 2 từ miền Bắc xa xôi mà cũng đủ sức mang đến những cơn mưa rả rích tận phố nhỏ Sài Gòn, nơi hắn trọ học. Hắn cuộn mình trong chiếc mền ấm, nghĩ vẩn vơ về quá khứ, hiện tại và tương lai. Càng nghĩ hắn càng bế tắc. Như một thói quen, hắn bật dậy, vội đến bên kệ sách, tìm “Rừng Nauy” của Haruki Murakami.
Hắn không thể nhớ nổi đây là lấn thứ mấy hắn đụng đến quyển sách này. Nhiều lần hắn đã mặt dày mà thừa nhận với bạn bè của hắn rằng, hắn tìm đọc tiểu thuyết “ u buồn, lãng mạn, sexy” này, trước hết là vì lời đồn đại về tính chất sexy của nó. Càng đọc hắn càng bị hấp dẫn và nhận ra sức hút thật sự của tiểu thuyết này đối với hắn không nằm ở những đọan văn miêu tả tỉ mỉ cảnh làm tình của các nhân vật. Giọng văn tự nhiên, đôi lúc hóm hỉnh, bất cần và đặc biệt là như lột tả được hết tâm trạng của những người mới lớn đang lớ ngớ, mất phương hướng trước sự thay đổi quá nhanh của cuộc sống…đã lôi cuốn hắn một cách mạnh mẽ. Một điều lạ là, càng đọc tiểu thuyết lãng mạn, u buồn này hắn càng tỉnh táo và càng yêu cuộc sống này hơn. Cho nên mỗi khi bế tắc hắn lại lôi nó ra. Đọc bất cứ trang nào hắn tình cờ lật được. Đọc cho đến khi nào cảm thấy đầu óc thật sự tỉnh táo, hắn mới chịu ngừng.

Hắn bỏ sách xuống thì cũng đã 22 giờ kém. Hắn mò xuống bếp, rót cho mình nửa ly nước khoáng đun sôi để nguội. Từ ngày các loại nuớc khoáng chưa tới mười ngàn đồng một bình gần hai chục lít bị người ta phát hiện có vô số vi khuẩn gây bệnh gì đó, hắn chịu khó bỏ ít thời gian và tiền bạc để nấu cho mình một ngày hai ấm nhỏ, uống cho an tâm. Hắn không sợ chết. Chỉ ghét bệnh vặt. Một mình nơi thành phố xa lạ này mà cứ bệnh vặt thì tủi thân lắm. Thà chết quách đi cho rồi. Nên hắn rất cẩn trọng. Trong đi lại. Và ăn uống.
Nửa ly nước này không đủ sức khiến cho mình phải lồm cồm trở dậy và mò vào toilet trong cơn ngái ngủ vì bàng quang căng cứng, ít nhất trong sáu tiếng đồng hồ nữa. Hắn nghĩ vậy và vui vẻ tắt đèn. Chui vào mùng. Đinh ninh rằng hắn sẽ có một giấc ngủ sâu và dài đến tận trưa mai. Ngày mai là chủ nhật. Hắn không phải đến trường. Và cũng không có một cuộc hẹn – hò – mua –bán nào với hắn vào ngày mai cả. Một ngày Chủ nhật rảnh rỗi hiếm hoi.

“Chúng tôi vào nhà và kéo kín màn cửa. Rồi trong gian phòng tối om ấy, Reiko và tôi tìm đến thân xác nhau như thể đó là một việc tự nhiên nhất trên đời. Tôi cởi áo quần chị, rồi đến đồ lót”. Hắn nhắm nghiền đôi mắt, hít thở thật sâu để xua đi những hình ảnh gợi cảm từ đoạn văn đó đang ngày một hiện ra rõ nét hơn trong đầu. Hắn càng hít thở, càng cố xua đi, thì những hình ảnh tươi mát của đôi nam nữ đó càng như sống động, gần gũi và chân thật hơn. “Tôi hôn lên khắp người chị, cẩn thận lần theo những nếp nhăn cảm thấy ở đầu lưỡi. Chị có đôi vú như của một bé gái. Tôi vuốt nhẹ chúng và ngậm chặt hai đầu vú rồi luồn một ngón tay vào cửa mình chị và bắt đầu đưa đẩy”. Cho đến khi hắn cảm nhận được sự cương cứng nơi bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể và kí ức đưa đến trong hắn những cảm nhận mong manh về lớp da thơm tho, trắng mịn sau làn áo của Khanh cùng với nỗi nhớ về những đêm thủ dâm đến mỏi mệt bên chú mèo tam thể…thì hắn biết rằng hắn sẽ thức trắng đêm nay.

Khanh. Chú mèo tam thể. Những đêm thủ dâm đến mệt nhoài. Tất cả với hắn thuộc về miền kí ức xa xăm. Năm đó hắn vừa tròn mười bảy tuổi. Không nói thì các bạn cũng đủ biết thằng con trai tuổi mười bảy sẽ tập trung chú ý và phải chịu sức hút như thế nào trước những tò mò, nhu cầu có liên quan đến tính dục. Thầy chủ nhiệm lớp 11 của hắn xếp hắn ngồi cạnh Khanh, cô bạn có nước da trắng, đôi má lúc nào cũng ửng hồng và có một mùi hương rất lạ toát ra từ cô. Hắn không thể chắc đó có phải là mùi con gái hay không. Vì sau Khanh, cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa đụng chạm vào da thịt một người con gái nào khác. Một lần hắn tình cờ chạm vào lớp da mát lạnh nơi hông Khanh. Cảm giác mát lạnh lạ lẫm ấy cứ đeo đẳng và làm khổ hắn suốt một năm sau đó. Những đêm mùa hè nóng nực, những đêm mùa đông lạnh lẽo đi qua. Dù đêm mùa đông hay đêm mùa hè, mỗi khi nghĩ đến cảm giác lạ lẫm đó, người hắn đều nóng hầm hập, mồ hôi rịn đầy trán, chỗ có thể căng cứng thì căng cứng hết cỡ mà đầu thì không thôi cái ý nghĩ sẽ làm tình với Khanh hay Lan, Huệ, Hồng nào đó. Tụi con gái cũng ngộ, sao tụi nó không chịu mặc thêm chiếc áo lá bên trong áo dài trắng để kín đáo hơn, như qui định của nhà trường. Nhiều khi tụi nó cứ hớ hênh ra, bỏ mặc “sự đau khổ” của mấy thằng con trai mới lớn cùng lớp.
Hắn đi qua những thúc hối bản năng của thời mới lớn bằng những đêm “một mình” bên chú mèo tam thể trong căn phòng riêng đầy bóng tối. Hắn-lúc đó- cho rằng thủ dâm là một điều tồi tệ và đáng xấu hổ nhất. Hắn không muốn điều này cứ xảy ra từ đêm này đến đêm khác. Hắn phải dành thời gian và sức lực cho mục tiêu gần nhất: vào đại học…

Thật là dễ dàng để tìm cho mình một cô gái vào lúc này. Bỗng dưng hắn lại thấy thèm gái. Có phải hình ảnh tươi mát trong những trang sách hắn vừa đọc đã réo gọi bản năng xưa cũ trở về với hắn? Điều này làm hắn vui hơn cái hôm hắn biết tin hắn được đậu vớt đại học vì cái khoa mà hắn thi vào bỗng tăng chỉ tiêu nguyện vọng 1 vào những ngày gần cuối đợt tuyển sinh . Hắn xách xe thẳng hướng Ngã ba Sung Sướng. Nơi đây nổi tiếng với vô số những con bướm đêm trong các trang phục gợi tình đi lại dập dìu khi trời vừa sụp tối. Mưa lắc rắc. Từng đợt gió lạnh như cắt da cắt thịt nối tiếp nhau thổi qua. Các hàng quán đều đã đóng cửa. Đường xá vắng đến lạnh người. Thỉnh thoảng mới có một chiếc xe tải chở hàng đêm vụt qua. Thật xui xẻo, mấy con bướm đêm đã bị những gã khác bắt đi mất xác rồi. Hắn nghĩ vậy và lấy thuốc ra hút cho đỡ lạnh. Càng xui xẻo hơn. Hắn chưa hút xong hơi thứ hai, hai tên dân phòng trong bộ đồng phục xanh, tay cầm đèn pin và vật gì đó như là roi điện liền trờ tới.
– Làm gì đứng đây giờ này, chú em? Có giấy tờ gì không?
“Ủa? Dân phòng có quyền kiểm tra giấy tờ tùy thân của người khác hay sao?”. Hắn định cự lại. Nhưng nghĩ làm lớn chuyện chỉ thêm phiền phức và chắc chắn cái phần thua thiệt sẽ ập xuống đầu mình. Cho nên hắn móc bóp và chìa thẻ chứng minh nhân dân về phía hai cái mặt lạnh tanh đó, một cách miễn cưỡng.
Sau khi rọi vào chứng minh nhân dân của hắn một lúc, thằng ngồi sau chĩa thẳng đèn pin vào mặt hắn, đọ xem thằng trong ảnh và thằng trước mặt nó có là một hay không. Xem chán, nó trả giấy tờ cho hắn, nói:
– Về nhà đi. Cướp giật nhiều lắm. Đứng đây giờ này làm gì?
– Trai mới lớn mà. Lạnh quá sao ngủ được! Tìm gà phải không? Từ khi trên quận có ý kiến, mấy anh ở phường cho tụi này dẹp hết rồi. Không còn dập dìu ở đây như trước nữa đâu.
Nói đoạn, thằng còn lại hạ giọng:
– Muốn thì bỏ ra năm chục gọi là di động phí, hai anh mày gọi dùm cho.
Hắn gật.
– Alô, Hoa hả. Anh Tấn dân phòng đây. Em ra Ngã ba có anh này cần tâm sự đêm khuya he!
Chụp tờ năm mươi ngàn từ tay hắn, thằng ngồi trước cho xe vọt đi, sau khi tụi nó để lại câu chúc vui vẻ và một tràng cười đầy nham nhở.

                                                                                   ***
Ả bước đến tủ lạnh, lấy một lon bia, uống ừng ực như là đang uống nước lọc. Coi bộ cái câu “ chị cứ tự nhiên như nhà của chị” đã được ả thực hiện rất tốt. Hắn thì vẫn nằm sải lai trên nền gạch bông lạnh ngắt. Họ đều không một mảnh vải che thân. Chính xác nhất là hắn không có mảnh vải nào trên người. Còn ả, nhất quyết không chịu lột bỏ chiếc áo ngực màu đỏ, mặc cho cái chỗ nhạy cảm nhất đang hớ hênh trước mặt hắn. Hắn ghét cái màu đỏ ấy. Nhiều lần hắn đã cố tình bứt nó ra khỏi người ả. Và ả đã chống cự hết mức, thậm chí còn nổi điên lên- điều không nên có ở một gái làm tiền khi ăn nằm với khách làng chơi. Cái màu đỏ từ chiếc áo ấy gợi hắn nhớ đến trận đòn “sống dở chết dở” mà cha dành cho hắn, sau khi bà vợ kế của ông (lớn hơn hắn vài ba tuổi) tìm thấy chiếc áo ngực của bà dính đầy tinh trùng nằm trong góc phòng riêng của hắn. Đó là mùa hè năm hắn mười tám, vừa thi đại học. Rồi hắn bỏ lên Sài Gòn, cắt đứt mọi quan hệ với hai con người đó.
Ả đặt lon bia trống không lên đầu tủ lạnh, nở một nụ cười bí ẩn.
– Xíu nữa là chị bỏ qua một mối làm ăn rất ngon lành- ả trả lời cho cái nhìn đầy khó hiểu của hắn về nụ cười đó.
– Tại sao?
Ả bước lại bên hắn, đặt đầu lên ngang bụng hắn, cười khanh khách:
– Chị rất dị ứng với mấy thằng cha trí thức. Biết nhà cưng có một đống sách thế này chưa chắc gì chị chịu đi với cưng đâu nhen. Mà nếu không đi thì chị đâu có một đêm ngon lành thế này. Không phải làm việc, không è cổ ra để rên rỉ cho cơn sung sướng giả tạo nào hết mà cũng được tiền, được uống bia bọt thả ga. Thử hỏi còn chỗ nào ngon lành hơn nữa không!
Hắn thật sự không hiểu ả đang nói cái gì. Có lẽ nào ả đã say? Tuy vậy hắn cũng nói cho ả biết là không phải nhà đứa nào có một đống sách thì đứa đó cũng là trí thức, có khối đứa chỉ dùng sách để trang điểm vậy à, không đời nào đụng đến. Rồi hắn cũng không quên thắc mắc về mối ác cảm của ả đối với loại người này.
– Qua đêm với trí thức không phải khỏe hơn sao? Họ sẽ “cư xử” với chị theo kiểu rất là trí thức!
– Sai- ả lật đật ngồi dậy như bị đổ nước sôi vào háng- cưng sai rồi, đám này mới hành chị nhiều nhất, đủ trò đủ kiểu, gặp tụi nó là mệt đứ đừ! Mà nói đi thì còn nói lại, hên xui may rủi thôi cưng ơi, trí thức hay không thì bụng cha nào cũng toàn cứt chứ gì, có cha nhìn nghiêm trang, đạo mạo dữ lắm, nhưng lột đồ rồi mới hiện nguyên hình là quỷ sống háu đói bao đời, biến thái còn hơn cả chữ biến thái.
Ả quay lưng về phía hắn, từ từ lần mở móc áo ngực.
– Cưng coi nè, một thằng sơ mi đóng thùng, kiếng cận, ăn nói lịch sự, đàng hoàng, nhỏ nhẹ… cư xử với tao nè!

Như một đoạn phim chiếu chậm, ả từ từ quay mặt về phía hắn. Lần đầu tiên hắn thấy một bộ ngực lạ lùng như vậy. Đúng hơn đó là hai cục thịt dư đỏ bầm với hình thù kì lạ, to bằng cái chén ăn cơm. Một tên “ lưu manh giả danh trí thức” trong cơn say rượu và say tình đã ngoạm rách hai bầu vú của ả. Là người có cơ địa sẹo lồi nên dù có giữ kỹ thế nào, hai vết sẹo cũng không ngừng lớn lên, lồi ra như hai cục bướu lớn. Những gã đàn ông tìm đến ả cứ thưa dần. Từ một gái đứng đường có hạng ở một quận nội thành, ả nhanh chóng trở  thành “hàng dạt” trôi về Ngã ba Sung Sướng nơi huyện nhỏ ngoại thành này.
– Chị có kiện thằng đó không?
Hắn hỏi để cho có. Đúng hơn là, hắn đang không biết nói gì với ả. Hắn quá ngỡ ngàng, hắn đang rất muốn nói điều gì đó với ả, nhưng hắn không biết nói thế nào cho ra ngọn ra ngành cái niềm xúc động đang cuộn lên trong hắn.

(Ảnh minh họa: nguồn Internet)

– Sau vụ đó, cái thời huy hoàng của tao coi như chấm hết. Nó quăng cho tao cỡ hai triệu đồng để thuốc thang. Coi như tai nạn nghề nghiệp, mình xui mình gặp. Chứ biết kiện ai bây giờ. Mà biết nói sao mà kiện, chẳng lẽ nói tui làm đĩ. Mà kiện gì cưng ơi, làm gì có công bằng cho đĩ. Đĩ mà cũng được đòi quyền công bằng? Cưng thường xem mấy tin mại dâm trên báo không? Thằng mua dâm thì là ông X., ông Y., ông Z. nào đó, còn đứa bán dâm thì bị hài tên hài tuổi, quê hương xứ sở, nhiều khi để cho sinh động tụi nhà báo còn in cái mặt tụi bán dâm lên nữa. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ hiểu. Vậy thì có nên kiện hay không?
Ả thôi cay đắng. Ngồi xuống bên cạnh hắn, đốt thuốc. Có một điều gì đó đang ngọ ngoạy trong hắn. Hắn bật dậy, bước đến cửa sổ, đôi bàn tay thư sinh mảnh dẻ bấm chặt chấn song, đôi mắt trợn ngược để ngăn những giọt nước mắt. Hắn xấu hổ. Hắn sợ ả biết hắn đang xúc động. Hoàn toàn không phải nước mắt sống. Rõ ràng hắn không có bệnh chảy nước mắt sống. Chưa bao giờ hắn thấy hắn Người như lúc này, kể từ ngày hắn quăng bỏ cái mác con ông chủ tịch một thị xã ở miền Tây, bước lên Sài Gòn với một ít tư trang của bà mẹ quá cố sắm cho hắn lúc bà còn tại thế.

                                                                                  ***
Hắn đặt chân xuống bến xe miền Tây vào một buổi chiều cuối tháng 7. Bỗng dưng hắn xúc động cồn cào và nhớ quay quắt đến cái vẻ đìu hiu của bến xe chiều nơi thị xã quê nhà mà hắn đã có mười tám năm gắn bó. Những buồi chiều muộn, mẹ thường dụ hắn ra ban công tầng hai để đút cơm. Hắn là đứa trẻ được nuôi rất kĩ lưỡng và rất kén ăn, chỉ ưa một món trứng sốt cà chua của mẹ . Mỗi ngày, mẹ hắn phải mệt mỏi lắm mới cho hắn được no bụng. Trong những câu chuyện mẹ hắn kể trong suốt những buổi chiều cho hắn ăn cơm, có Sài Gòn rất đẹp, có Thảo Cầm Viên với rất nhiều con vật lạ lùng. Dĩ nhiên là hắn mơ ước được lên Sài Gòn ngay lúc đó. Và mẹ hắn luôn biết tận dụng cơ hội: con phải ăn thật nhiều cho mau lớn, mới đi thăm Thảo Cầm Viên được nghen hôn.
Đôi mắt đỏ hoe, hắn muốn nhảy lên xe và lập tức trở về nơi hắn vừa quyết dứt áo ra đi. Nhưng về để làm gì? Mẹ hắn và những buổi chiều xưa cũ chỉ còn là nỗi nhớ! Ở ngôi nhà hai tầng đó, hắn giờ chỉ là một kẻ thứ ba lẻ loi, có ăn uống hay không và làm gì không ai đoái hoài tới nữa. Nhất định rồi cha hắn sẽ hối hận về trận đòn hôm kia, nhất định ông sẽ hối hận. Ông sẽ lên tất cả các phương tiện thông tin đại chúng đăng tin tìm hắn. Ông sẽ xin lỗi hắn và mong hắn liên lạc với ông. Nhất định là như vậy. Nghĩ đến điều này, hắn thấy thật là dễ chịu. Cái ý nghĩ quay trở về liền tan biến, hắn kiêu hãnh và thách thức đặt những bước chân đầu tiên trên đường phố Sài Gòn.

                                                                                        ****
Hắn lấy thêm bia để ra chiếc ghế nơi giữa nhà, sau khi đã mặc lại quần áo.
– Chị bận đồ lại đi, rồi ra đây nhậu với em. Yên tâm, không mất thời gian vô ích của chị đâu, em sẽ gởi tiền qua đêm đầy đủ cho chị, không thiếu một đồng nào.
Ả không nói không ừ , lẳng lặng ôm mớ nhăn nhúm nhằn nhùm đi vào nhà tắm. Một chút sau ả quay ra với gương mặt tươi tỉnh và nhìn kỹ thì cũng có phần phúc hậu hơn, có lẽ vì đã trút hết lớp son phấn rẻ tiền cùng lối trang điểm quê mùa còn sót lại từ thập niên một ngàn chín trăm hồi đó.
Hắn rót bia vào ly cho ả.
– Chị ngồi đi, có gì mà ngại. Cũng là một nghề mà. Mình xài cái thuộc về mình thôi, thuận mua vừa bán. Nhìn ở góc độ nào đó, chị còn đáng trọng hơn biết bao đứa trong cái xã hội này. Tụi ăn trắng mặc trơn mà đủ mánh khóe để rút ruột của công, hút máu dân đen mới là những kẻ đáng khinh bỉ nhất.
– Cưng nói nghe hay hén, dô một cái vì cái danh hiệu á hậu đáng khinh bỉ của tao coi, dô!!!
Hắn nốc hết bia, để ly xuống bàn, giọng đầy chân thật:
– Đó là sự thật mà, không phải em nói như vậy vì em làm cùng nghề với chị đâu à!
Ả chống tay vô cầm, mở to mắt nhìn từ đầu tới chân của hắn, rồi nhìn một lượt khắp phòng.
– Cái gì? Nhìn cưng công tử như vậy, đi xe sang, ở nhà đẹp đầy đủ tiện nghi như vầy mà cũng đĩ như tao hả, thiệt là khó tin.
Hắn cười nửa miệng.
– Thời buổi bây giờ mà bà chị, có mấy ai không muốn tạo cho mình cái vỏ bọc giàu sang. Càng sang trọng càng có nhiều cơ hội để lấy được sự ngưỡng mộ, lòng tin từ người đời chứ chị, càng dễ lừa lọc người đời chứ chị. Hổng phải cái gì lấp lánh cũng là kim cương đâu à nha! Hàng “phây” (fake) bây giờ nhiều vô số kể. “Phây” lên ngôi, “Phây” muôn nơi!
– Ờ, cứ cho là cưng làm cùng nghề với tao đi, sao không tìm khách để có tiền, tìm tao chi để phải mất tiền vậy cưng?
– Hì- hắn lại cười nửa miệng- lạ quá hả chị, có mẹ gì lạ đâu, vì khách của chị và khách của em giống nhau, đều là đàn ông. Mà không, không giống. Khách của chị là đàn ông xịn, còn khách của em là “đàn ông phây”. Đàn ông xịn là đàn ông mê gái, còn đàn ông phây là đàn ông mà lại thèm trai chị có hiểu chưa?
-….
– Đàn ông phây hả, bây giờ nhiều lắm chị ơi. Họ có thể  là bất kỳ ai trong xã hội này. Một anh xe ôm, một anh công nhân, một anh công chức, công an, bác sỹ, nghệ sỹ vân vân và vân vân. Cũng không có gì lạ, xu hướng tính dục của mỗi người thôi mà chị. Đa phần họ tìm cho mình tấm bình phong vợ hiền con ngoan. Nhưng mà vải thưa thì làm sao che mắt thánh được, chỉ cần lướt qua đôi mắt là những người cùng hội cùng thuyền sẽ dễ dàng nhận ra nhau, dù họ có ngụy trang đến cỡ nào đi nữa.
– Vậy hả, nghe lạ quá cưng!
Ả cười ha ha.
– Lạ gì chị ơi, thử lên mấy diễn đàn cho dân đồng tính rồi biết chứ lạ gì. Có những người nhìn còn đàn ông hơn cả đàn ông. Dĩ nhiên là họ ngụy trang rất tốt. Mấy ông khách quen của em nè, sáng ra đã khoe hình gia đình hạnh phúc trên trang cá nhân, đưa vợ lên mây bằng những cụm từ ca ngợi, kiểu như: anh rất may mắn vì có được vợ tốt như em, anh chỉ có mong muốn duy nhất là sau này con trai của chúng mình cũng có được người vợ tốt như vậy. Vậy mà, chưa đến trưa đã nhắn tin rủ em đi khách sạn rồi đó chị à. Còn có mấy cha, sau khi “mua bán” với nhau xong, dẫn em đi ăn uống, mua quà đắt tiền về tặng vợ để chuộc tội về trễ vì công việc đột xuất nào đó. Bởi vậy nhiều khi lang thang trên mạng, thấy mấy cô mấy bà gào rú, sung sướng vì được chồng tặng những món quà bất ngờ, em hay cười tủm tỉm một mình lắm à nha!
Ả đưa ly bia về phía hắn.
– Dô cái nữa đi, mà nói cái này cưng đừng giận nhen, cưng chơi với đàn ông phây vậy chắc cưng hổng phải là trai xịn đâu hen?
Hắn trầm ngâm vài giây, rồi nhướng mắt nhìn ả, cười cười:
– Em hả? Cũng khó nói quá. Thật ra em đã từng mê một con nhỏ cùng lớp và có những xúc cảm dạt dào với tụi con gái. Mà oái oăm là, em lại có trải nghiệm tình dục đầu đời với ông thầy dạy Anh văn ở năm thứ nhất đại học. Lần một, rồi đến lần hai. Chán rồi thì ông thầy đó đẩy em cho mấy người bạn của ổng. Thiệt tình em không biết mình đã “biết” bao nhiêu ngừơi đàn ông phây rồi. Mọi xúc cảm ban đầu với tụi con gái bị mấy cha đàn ông phây cuốn trôi hết rồi chị. Mà thôi, đã mang cái nghiệp vào thân, cũng đừng nên trách ai làm gì hết.
– Ờ, tưởng đâu tụi con gái như tao mới bị dòng đời xô đẩy, đâu ngờ bây giờ con trai như cưng cũng bị “đẩy” như thường cưng hả, há há…
Sau một chuỗi cười dài, giọng ả bỗng chùng xuống, nghe buồn thấy sợ:
– Là một đứa được học hành tử tế, có sức vóc như vầy, cưng định đu theo cái nghề này luôn hả? Nhìn tao nè, cả đời buôn hương bán phấn có giữ được gì cho mình đâu, ngoài tấm thân tàn tạ, sự dè bỉu, khinh khi của người đời. Của thiên trả địa hết cưng ơi. Nếu được quay trở lại như hồi trẻ, có chết đói, tao cũng không bước đi trên con đường này đâu.
Hắn đứng dậy, khui lon bia cuối cùng, rót vào ly của hắn một nửa, ly của ả một nửa
– Vô đi bà chị, vô rồi ngủ nhé, “bắt phong trần phải phong trần/ cho thanh cao mới được phần thanh cao”, vô!
– Há há, dô, cưng nói cái éo gì tao không hiểu gì hết, dô…

                                                                                  ***
Hắn thức dậy thì ả đã đi rồi. Căn phòng buổi sáng chủ nhật này yên bình đến lạ. Hắn nghe như có mùi trứng sốt cà bay ra từ gian bếp nhỏ. Nghe như đâu đây có tiếng cười trong trẻo và mùi da thịt của trẻ con thơm mềm…
“Ta tiếc cho em trong cuộc đời làm người
Ta xót xa thay em là một cánh hoa rơi
Người đời vô tình giẫm nát thân em
Người đời vô tình giày xéo thân em
Người đời vô tình giết chết đời em…”
Nhạc chuông quen thuộc. Một người khách cũ.
– Xin lỗi anh, em ra trường, về quê làm việc, không còn ở Sài Gòn nữa anh à!
Tắt nguồn. Rút thẻ sim, quăng vào góc phòng sau khi đã bẻ làm đôi. Hắn bước khỏi giường. Bật tung cửa sổ. Ngày mới nắng lên?

-----------------------------------

*Lời bài hát Tình kỹ nữ (Sáng tác: Nhật Ngân & Duy Trung).

Sáng tác của: Lê An Miên

CÁC TIN LIÊN QUAN